Cô đầu tiên xin cứ gọi là cô Nhất, mốt phim truyền hình
Trung Quốc nhiều tập thì cả nhà gọi cô là Lâm Nhất Nhất. Nhất vừa mới
đến một buổi sáng đã nghe huỳnh huỵch bôm bốp từ phòng ăn sang phòng
khách, vợ và con gái anh tái xanh tái mét chạy dúi vào phòng ngủ.
Nhất theo vào ngay, miệng cười đắc thắng, tay giơ cao đuôi con chuột vừa bị cô đánh hộc máu ra đằng mõm chìa cả răng. Phải xua mãi Nhất mới chịu ra. Lát sau nhác thấy một con chuột chạy men theo chân tường, cô lại đuổi nó tơi bời chạy ra khỏi bếp men theo lan can lên cầu thang. Lại bài cũ, cô rút phắt cái dép cầm tay ném một phát ăn ngay. Con chuột quay lơ ngất xỉu. Con thứ ba bị cô đá một phát không còn biết trời đất là gì ngay trong phòng khách. Một buổi sáng đi tong ba mạng chuột. Rồi Nhất vừa nấu cơm vừa kể ngày bé đi chăn trâu cô nổi tiếng là tay sát chuột. Hun được một ổ chuột đồng, vơ một ít rơm rạ cỏ khô nổi lửa lên là được bữa thơm lừng ấm bụng. Nhưng đây là chuột thành phố, chuột thành phố độc hại không ăn được, một ổ dịch hạch đấy. Cô rành rẽ thế.
Đến được vài ngày, cô dặn cả nhà hễ bạn cô gọi đến thì phải nói đây là Xí nghiệp bánh kẹo Hà Nội. Cô đã nói với mọi người rằng lên Hà Nội làm công nhân. Một hôm đi chợ, cô gặp một con bé người làng mang gà lên bán đang tỉ tê trò chuyện với mấy bà hàng ngày vẫn bán rau cho cô. Cô bảo mày về làng mà nói thấy tao đi chợ thế này, tao cấu đầu rút ruột mày vứt vào nồi canh. Báu bở gì cái nghề đi ở.
Bà nội cô ngày trước cũng ở cho nhà anh. Lúc bà bằng tuổi cô bây giờ. Làm quản gia tay hòm chìa khóa, được tin cẩn như người nhà. Toàn quốc kháng chiến, ông bà cha mẹ anh đưa nhau ra vùng Việt Bắc kháng chiến, còn một hộp đồ nữ trang và những đồ quý sót lại trong nhà, bà cho vào thúng gánh về quê, về sau hòa bình bà gánh lên hoàn chủ, không suy chuyển mảy may. Nhất kể lại. Kể xong cô bình, cũng là một thứ trung thành theo kiểu nô bộc nô tài.
Hôm khác lại bảo cách mạng đưa bà cháu từ thân phận thằng ở con sen lên địa vị làm chủ, có thời bà cháu còn làm đội trưởng sản xuất. Thế mà hôm cháu đi bà cháu lại mừng. Ra đây có cô chú chăm nom bà cháu yên tâm lắm, chứ ở nhà làm cái mảnh ruộng bằng viên gạch, lấy gì mà đút mồm.
Tình nghĩa cũ hai nhà. Anh chị định nuôi Nhất dăm ba năm rồi cho cô đi học may có cái nghề mà lấy chồng. Làm Ôsin mới được vài tháng cô đòi đổi ngược quy trình: học may trước, vừa học vừa làm. Thế là học may. Về nhà trải báo cũ ra đo đo cắt cắt. Nhưng không quên nấu nướng. Bảo rau gì nấu với thịt gì, cá gì cho gia vị gì, rau thơm gì, cô tiếp thu nhanh làm đúng ngay. Không lẫn. Tuy nhiên thỉnh thoảng cô lại chế tác ra những món cải tiến. Làm phở đã rất ổn, cô lại còn cho thêm những viên mọc vào. Anh đi nhìn ngó thì hóa ra không phải một mình cô nghĩ ra, các cô Ôsin đã cho gần hết cả Hà Nội ăn phở mọc. Rau sống cô mua về, rau muống chẻ là món chính thì ít, rau thơm là món ăn hương ăn hoa thì lại thành món chính, ăn cả cây. Lại đi nhìn ngó thì hóa ra cả Hà Nội thanh lịch bây giờ ăn cả cây rau húng rau kinh giới um tùm sum suê. Ẩm thực Ôsin thịt vịt thịt ngan cưỡi hẳn lên đám giỗ đám cưới. Tự chế mãi, một hôm Nhất xoay ra bảo cô chú mua cho cháu quyển sách dạy nấu đặc sản, cháu làm đặc sản cho cả nhà ăn. Mua sách về. Cho thực hành. Vợ anh khen, con bé này mai ngày về quê lấy chồng không muốn làm ruộng mở quán cơm bụi đắt hàng đấy. Nhất bảo cháu xin thưa lại hai điều: Một, những đứa như cháu đổi đời ra phố rồi, đố mà quay về quê được. Hai, mở hàng cơm củi lửa dầu mỡ nhem nhuốc, không sang. Vợ anh hỏi thế nào thì sang. Nhất chỉ tay lên bức tranh phiên bản treo ở phòng khách: sang là như cô tiểu thư kia kìa.
Một bức danh họa châu Âu. Một cô gái áo váy tươm tất, mái tóc rẽ ngôi còn in đường lược, hai tay nâng cái khay trên có một cốc nước không hề sóng sánh, chân thì đang khoan thai bước đi. Nhất gọi cô gái trong tranh là cô tiểu thư.
Nhất học hết lớp dạy cắt may. Thực hành hết quyển sách dạy nấu ăn. Một hôm cô xin phép ra đi. Người ta nhận cô vào một xí nghiệp may mặc liên doanh. Mấy chị em công nhân thuê chung một chỗ ở. Vợ anh tiếc con bé nấu ăn ngon. Tiếc cái công đào tạo. Anh bảo tiếc gì. Nó như con cháu trong nhà.
Hôm cô đi, cô còn rút dép đập chết được một con chuột nữa.
* * * * *
Cô thứ hai cứ coi như tên Nhị, Khuất Nhị Nhị. Theo mốt phim truyền hình Trung Quốc nhiều tập, bốn cô lần lượt đến đỗ tạm bợ vào cái bến Ôsin này đã và sẽ là Lâm Nhất Nhất, Khuất Nhị Nhị, Lý Tam Tam, Đàm Tứ Tứ, có thể sẽ có một cô thập thò ngấp nghé ở cuối truyện mang tên Ngũ Nương Nương.
Cô Nhị, tiếng Việt nhằng nhịt đại từ nhân xưng phân cấp ngôi thứ thì phải gọi bằng chị, chị Nhị xấp xỉ tứ tuần ở quê mấp mé lên bà ngoại. Chồng chết, ba đứa con gửi lại nhà mình. Nhị đi ở nhà người. Kêu chị nấu canh nhạt, hôm sau nồi canh mặn chát muối iốt cho cả nhà phát triển trí tuệ. Kêu mặn thì hôm sau chị cho ăn nhạt trở lại. Cứ như thế cho đến khi cả nhà đều biết sợ, không kêu nữa. Khen nồi canh cua rau rút khoai sọ ngon, ngon à, Nhị cho ăn canh khoai sọ ba ngày liền đến mức con bé nhìn thấy khoai sọ thì bảo là khoai đầu lâu.
Nhị mê mẩn những bộ váy áo của vợ anh. Con bé đi học về sớm thấy Nhị mở nhạc Thái Lan tưng bừng giậm giật, khoác trên người dăm ba bộ cánh của vợ anh, giày cao gót cũng của vợ anh, đi một vòng lại kéo vạt áo một cái, nghiêng mình như người mẫu trên sàn diễn. Đi qua một vòng Nhị cởi một bộ trút xuống dưới chân. Đi lại một vòng Nhị cởi bộ nữa. Dăm ba lần cởi như lột vỏ hành. Sắp sửa lột đến phần áo tắm thì con bé về. Nhị nhìn mấy bộ xống áo xõa xượi trên nền nhà thở dài với con bé, thật là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Lần sau không phải con gái mà là anh bắt gặp. Nhị mặc cái váy ngủ màu kem của vợ anh, nằm trên giường ngủ của vợ chồng anh. Em nằm chờ anh đấy. Anh xem bộ này em mặc dứt khoát đẹp hơn cảnh sát mặc váy của anh. Anh lờ đi như không nghe thấy gì, bỏ ra ngoài. Hôm sau anh khen nhà cửa dọn dẹp trang hoàng đẹp mắt. Nhị lúng liếng đung đưa cặp mắt, em làm được thế là nhờ có tình yêu.
Phải bảo vợ gặp nói chuyện riêng với Nhị. Vâng, em cũng định nói chuyện riêng với chị từ lâu. Chị cầm tù anh ấy làm gì. Chị hãy buông tha cho anh ấy. Cô đã xem cho em rất kỹ, cô bói bài tây, cô giúp em viết sớ gieo quẻ, cô xem tay cho em, xem tướng mặt, vạch cả mắt em ra mà xem, cô bảo chỉ cần em kiên trì là muốn gì được nấy. Bây giờ em chỉ muốn anh ấy mà thôi. Cô điên à? Chị đừng hét lên như thế, em còn có thể hét to hơn chị nhiều.
Hai vợ chồng bảo nhau cho Nhị nghỉ. Chờ thêm vài ngày nữa để tìm một con bé khác. Nhưng ngay ngày hôm sau Nhị chủ động bảo cho em thôi việc, em sang làm cho nhà bác Nhỡ đối diện nhà mình, em sẽ ở đó chờ cho tới ngày anh được chị tha bổng, bao lâu em cũng chờ.
Từ hôm đó, hễ anh chở chị trên cùng một xe, lại thấy ánh mắt hàng phố thương cảm một cặp vợ chồng cầm tù lẫn nhau mà không buông được nhau ra. Thời gian ở với anh chị, Nhị đã kịp lân la truyền tin trong mạng lưới Ôsin khắp dãy phố, mạng lưới Ôsin truyền sang mạng lưới các bà nội trợ, các ông về hưu, truyền vào những bữa cơm gia đình đủ mặt mọi thế hệ.
***
Rút kinh nghiệm. Không đến trung tâm dịch vụ việc làm tìm người nhiều tuổi nữa. Cứ trẻ con mà hay. Cháu của người quen của bạn. Họ về quê đón một xâu ba bốn đứa, chia cho mỗi nhà một đứa.
Lý Tam Tam không còn là trẻ con nữa. Mười bảy tuổi rồi. Ở quê cũng là tuổi đã cuống lên đua đòi chúng bạn lấy chồng. Buổi tối ăn uống rửa bát đĩa xong, không thấy Tam đâu, vợ anh cuống lên sợ nó lạ nước lạ cái bị mẹ mìn bắt sang Trung Quốc. Tất tả đi tìm thì thấy đang đứng nói chuyện với mấy chú thợ ở căn nhà đang xây. Giai trứng cá gái má hồng. Mồm miệng tung hứng đối đáp. Mắt đung đưa. Ngồi xem phim truyền hình nhiều tập hễ thấy trai gái cầm tay kề vai áp má là mắt nhìn đắm đuối mồm xuýt xoa như ăn me ăn sấu.
Mê giai biểu hiện ra tính lú lẫn. Không tập trung được vào một việc gì. Để cháy nồi cá. Vặn nhầm nút điều chỉnh làm cháy cái nồi cơm điện gần hai triệu bạc. Bảo đi mua thịt thì mua ốc. Bảo chạy ra mua gừng luộc ốc thì mua riềng. Nhà cửa cứ lộn xộn rối tinh cả lên vì cái quên quên nhớ nhớ của Tam. Ngày thường đã thế, chủ nhật đòi cho cháu đi thăm người cùng quê. Chủ nhật nào cũng đòi đi. Hôm nào không đi được thì ngồi khóc. Giời ơi, sao cháu khổ thế này. Người ta được đi học đi chơi, cháu phải làm con ở.
Một hôm Tam lại hờ khóc ai oán. Chắc lại không được đi chơi. Anh hỏi vợ, chị bảo chơi cho lắm bây giờ ngồi khóc, cái bụng lùm lùm kia gần bốn tháng rồi, hỏi của đứa nào nhất định không nói. Khó xử. Nhỡ mà hàng xóm biết, một mất mười ngờ. Anh vẫn được tiếng là đẹp giai nhất nhà. Còn lại trong nhà tất cả đều là nữ: vợ, con gái, bà mẹ già thỉnh thoảng đến chơi. Gia súc cũng đều là giống cái: một con chó và một con mèo.
Gọi cho bố Tam ở quê ra. Bố nó bảo bác đi với em nói chuyện với thằng ấy. Chú thợ xây. Bây giờ mày tính thế nào? Chả thế nào cả, mê giai cho lắm thì nó chết. Mày chài nó thì mày phải giải quyết chứ. Chả biết ai chài ai. Chúng mày không định lấy nhau à? Lấy nhau? Tôi ở trong cái nhà đang xây dở với một lũ đàn ông thế này, lấy là lấy thế nào? Mày không sợ tao kiện à, nó là con gái vị thành niên? Tôi cũng vị thành niên đây, còn lâu mới đủ mười tám tuổi, tôi cũng đi kiện.
Bố con nó khăn gói về quê. Tam mếu máo van nài vợ anh, cô xin bố cháu cho cháu ở lại. Về quê đi qua sông bố cháu dìm cháu chết.
***
Con thuyền đi được chứ cái bến không đi được. Có thuyền nào lại tính chuyện ăn đời ở kiếp trung thành với bến nào. Theo thứ tự thì bây giờ là Đàm Tứ Tứ. Không đàn đúm. Không sểnh ra là lẻn khỏi nhà. Không mấy khi mở mồm, có lẽ vì giọng nó nặng quá, lại khê như giọng bà già. Mặt trắng bệch. Mắt mờ sương đơ đơ man man. Bê bát canh từ bếp vào phòng ăn bao giờ cũng bê nghiêng, té xuống đất nửa bát. Nhìn thế biết thần kinh nó có vấn đề.
Vợ anh đã bắt đầu chán cái việc làm thầy Ôsin. Cô nào cũng bảo ban cẩn thận việc nữ công gia chánh, vừa mới hơi tiến bộ thì ra đi. Chán chả buồn nói. Mặc kệ Tứ muốn làm gì thì làm. Thế là ai cũng sợ ăn cơm nhà. Công dung ngôn hạnh phải rèn phải học. Nữ công gia chánh phải học. Ẩm thực không biết ăn thì sao biết làm. Nghề giúp việc châu Âu có hàng trăm năm truyền thống. Nghề giúp việc ở đây có tới nửa thế kỷ đứt đoạn.
Vào bữa Tứ ngồi gắp thức ăn như giả vờ. Gẩy gẩy gót gót. Sơ sài một bát đứng dậy. Cứ sợ nó ăn ít không làm được. Nhưng cơm nguội bữa trưa thừa trong nồi đến bữa tối chả thấy đâu. Nồi thịt đủ ăn ba bữa, mới ăn bữa trưa, bữa tối đã không còn. Mua một bát tào phớ bê vào phải húp một hơi làm phép mà quên mất vệt tào phớ trắng lem nhem quanh mép. Càng thế ngồi vào bàn ăn lại càng như thể không muốn ăn.
Dần dần bắt đầu nhận ra đồ đạc trong nhà hao hụt lạ lùng. Mất lọ nước hoa thỏi son cái gương cái lược. Ba chục cái bát sứ Nhật mua được vài tháng chỉ còn mười hai cái. Mùa đông đến lôi quần áo rét ra mặc thì thiếu hết cả quần cha áo mẹ váy con. Có hôm thấy cả một cuộn tiền giấu dưới gầm tủ lạnh. Hỏi. Tứ trả lời tiền ấy của người cùng quê hôm qua đến gửi mua thuốc.
Vừa may có cô Nhất đến chơi. Cô bây giờ đã ra dáng cô thợ may, áo váy đã biết chọn kiểu dáng, biết chọn màu. Nghe vợ anh than thở mất đồ, Nhất nói để cháu bảo nó.
Cô rút cái dép đi trong nhà ra cầm tay, đảo mắt nghiêng tai nghe ngóng. Thình lình cô chồm tới cúi người đập đánh chát. Mày chết này. Chết thật. Một con chuột quay lơ chân cầu thang. Nhất quay sang quát Tứ, nhặt con chuột lên.
Tứ loay hoay định tìm một tờ báo lót tay. Nhất quát, nhặt bằng tay, đừng có học đòi tiểu thư. Tứ hoảng quá vội dùng tay xách đuôi con chuột lên. Nhất lấy một cái đĩa sạch đặt trên mặt bàn, hất hàm, bỏ nó vào đĩa.
Hai cô ngồi đối mặt. Giữa là con chuột chết trên cái đĩa. Chưa chết hẳn. Cứ một lát nó lại co rúm hai chân trước, cái bụng rụng lông rung bần bật. Nhất quát bây giờ mày khai hết tao nghe. Nhất bắt nó hai tay cầm cái đĩa con chuột chết mà xưng tội. Tứ ồng ộc nôn thốc nôn tháo. Tồng tộc khai bằng hết. Quần bò áo len áo da cho hết vào túi ni lông, sáu giờ chiều xách ra cùng với túi rác. Túi rác bỏ vào thùng rác. Túi đồ thì gửi con bé Ôsin nhà bên. Vài bữa đóng gói một lần ra bưu điện gửi về quê. Thìa đĩa bát mang ra chợ bán rẻ.
Sự thành khẩn quá mức có khi gây xúc động. Nhất giật lấy cái đĩa con chuột chết từ tay Tứ đem đổ sọt rác. Mày ngu lắm, giở trò gian dối với người cho mày nương tựa. Mày thích ở đây nhà cao cửa rộng, mưa không tới mặt nắng không tới đầu, ăn trắng mặc trơn, hay là thích về quê mò cua bắt ốc cấy một sào lúa mỗi năm chỉ đủ gạo ăn ba tháng. Nhất đổi giọng dạy dỗ. Đừng tưởng người thành phố tiền bạc vứt đầy mặt bàn, quần áo lèn chặt tủ là người ta hớ hênh. Bẫy cả đấy. Người ta để đấy mời mọc, thử xem mình thật thà đến mức nào, thực ra người ta tính đếm cả rồi.
Dạy dỗ chán, Nhất hạ giọng thân tình. Thôi vấp ngã thì đứng dậy. Bà nội chị bảo đói thì khó sạch rách thì khó thơm cho nên ngày xưa các cụ mới phải dạy đói cho sạch rách cho thơm. Giấy rách phải giữ lấy lề. Phải đàng hoàng để người thành phố người ta không coi thường mình. Ví dụ, vào bữa thì đừng có hùng hục vục mặt vào mà ăn, ra vẻ khảnh ăn càng tốt. Vắng mặt người ta tha hồ mày ăn nếm ăn thêm. Nếm lúc nấu và thêm sau bữa chính. Lọt sàng xuống nia đi đâu mà thiệt.
Dạy xong được con Tứ, Nhất sang cười đắc thắng với vợ chồng anh. Khen cô dạo này nhanh nhẹn hoạt bát, cô bảo cháu bị đuổi khỏi xí nghiệp may mặc liên doanh rồi. Ông chủ ngoại quốc bắt công nhân làm ngày mười hai tiếng không cho nghỉ thứ bảy chủ nhật, bắt công nhân xếp hàng giữa nắng chào vợ ông ấy, dàn hàng ngang như đội danh dự chào nguyên thủ quốc gia. Mụ này hàng ngày đến nhà máy ăn trưa với ông chủ vào lúc chính ngọ. Cháu vẽ tranh biếm họa dán báo tường nhà máy. Cháu sang các phân xưởng tuyên truyền đấu tranh chống áp bức bất công. Thế là cháu bị đuổi. Nhất giở cái túi du lịch cô mang theo, đem khoe mấy tập giấy, mỗi tập gói trong một cái túi ni lông như gói tiền vàng mã. Đây là tranh biếm họa phô tô cóp pi thành nhiều bản. Đây là tập truyền đơn. Đây là quần áo và đồ dùng của cháu, cô chú cho cháu gửi nhờ cháu đi hoạt động ít hôm. Cháu đã xin được sang một công ty tư nhân. Rồi cháu sẽ quay lại thanh toán lão chủ ngoại quốc.
Vợ anh đùa bảo Nhất cho con Tứ đi theo kiếm việc làm. Nhất lắc đầu, con này cháu dạy là dạy thế thôi, còn u mê chán, không bao giờ giác ngộ được đâu.
Vợ anh khen cô xinh ra. Nhất bảo chưa xinh đâu, bao giờ cháu phải được như cô tiểu thư kia kìa. Tay chỉ vào bức tranh cô gái ở trên tường.
Cô đi rồi. Anh không kịp nói cho cô biết đấy không phải là cô tiểu thư. Đấy là bức tranh Cô đầy tớ. Chân cô đang bước đi mà cái khay trên tay có một cốc nước không hề nghiêng chao. Điều đó chứng tỏ cô thạo việc, ngôn ngữ ngày nay gọi là giỏi chuyên môn. Trang phục tươm tất, mái tóc còn in đường lược. Điều đó chứng tỏ cô có ý thức tự trọng và biết giữ uy tín nghề nghiệp. Một cô đầy tớ thế kỷ mười chín bên châu Âu. Không phải là cô tiểu thư.
(Truyện của Hồ Anh Thái)
Lịt pẹ! Lại vác cứt về hửi à?
Trả lờiXóaLần nài cứt của cô Thái, hẽ hẽ, chị Thái mới đúng nhẻ? Đương ốm lăn ra đơi nài các đầu bò. Lịt pẹ mệt điếu chiệu!
Hồi hổi, cậu cũng đọc nhiều của Thái. Mới đầu thì cũng tàm tạm, sau thì nhàm nhàm thế đéo nào í. Lần cuối, mua của Thái cuốn "Hà Nội hướng nào cũng là sông"...đâu gần 2 năm mẹ. Giờ điếu mua nữa, hé hé, tốn cho Thái nhiều quá zồi.
Loạt tiểu thiết triện ngán ( đéo ngắn) của Thái về tôn giáo, cụ thể là đạo Phật hồi mới ra lò, đọc qua thì có vẻ được. Về sau, đọc của cô Bách ( Nguyễn Tường Bách- cũng là dân ngoại giao như Thái) thì thấy Thái kém hẳn. Xét mọi góc độ đới các đầu bò nhoé.
Loạt nhảm văn -nôm na như tạp văn, tạp bút nài nọ thì Thái thiếu cái nanh nọc của Lê Hoàng( cũng chị nốt) thiếu cái lơ mơ của "thằng" Vàng Anh Phan, đéo ăn được kiểu bông lơn của cậu Phụng chết yểu là đương nhiên...Tóm lại, Thái thấp như cái đế giày mà Thái từng "miêu tả".Chiều cao Thái chắc chắn có tính đế giày, thế mà cứ khua rằng đéo tính! Thế mới tài!
Thất vọng nhất, có lẽ đọc "Cõi người rung chuông tận thế". Vốn đám thợ văn thì đạo đức giả có thừa, riêng cái này, Thái thua hẳn Lai Chu về độ che khuất "trái tim đểu giả". Tổ sư bố cô Lai!
Nói chung, chán Thái!
Mà địt còn mẹ, cậu mất công viết review cho Thái mấy cuốn, thế mới đau! Hẽ hẽ, tài thật! Thì ra, cậu cũng là thằng đểu!
Bủm đọc nhiều ghê.
XóaNhưng Nguyễn Tường Bách nào viết tiểu thuyết về tôn giáo nhỉ?
Mình thấy có một Nguyễn Tường Bách, kỹ sư (ô tô?, máy bay?), gốc Huế, Việt kiều Đức dịch (VD Đạo của Vật lý, Sư tử tuyết bờm xanh ...) và viết (ít, VD: Đêm qua sân trước một nhành mai) về Phật giáo khá hay.
Không biết Bách này có phải Bách của Bủm không?
Ông Bách mình nói không phải dân ngoại giao, mà là dân đạo Phật chính tông nên viết hay hơn Thái về đề tài này là đương nhiên.
Mình cũng tốn khối tiền với Thái, nhưng cực ghét con Lê Hoắng, nó cứ giả làm quý tộc, chuyên sản xuất phim mỳ ăn liền.
Hoắng còn phát biểu đại ý, các nước như Âu Mỹ nó cũng làm phim mỳ ăn liền, tiêu chuẩn cuối cùng là doanh thu...
Vấn đề là Hoắng đéo biết rằng mỳ ăn liền của Mẽo khác xa với mỳ của Hoắng tống vào đầu trẻ con An Nam.
DG: Bài ở đây viết được, (kể cả những comment cũng hay) nhưng sao ít người thăm nhỉ?
Một trong những lý do là cóc đọc được còm, dân Bắc còn hiểu đôi chút, dân miền Nam đọc không hiểu, các bạn nữ ngại đọc,người lớn tuổi ngại, người muốn còm cũng khó chọn ngôn ngữ ...mất mẹ nó (1/2 1/4 1/8 1/16 ) 15/16 người.
Nếu sửa còm cho trung tính, đôn thêm các còm hay lên thành entry thì nhà đông vui hơn.
Mạo muội.
http://www.thuvienhoasen.org/D_1-2_2-83_5-50_6-1_4-10783_17-3_14-1_15-1/
XóaCon Chù đọc được đấy nhẻ, cậu khen hehe địt mẹ con nài!
Trả lờiXóaBàn chiện Ồ Sỉn đi cậu nghe mới nầu.
Địt mẹ nghĩ lại đau cả dái, ngài xưa con vện tuyển ô sin, xách từ quê ra, cậu nằm khểnh chiêm a lô hỏi, nhiền dư nầu?
Con vện cười hí hí, bẩu em ưng lắm, tháo vát, nhẹ nhàng, hiền lành.
Cậu cúp mái, gòi cười hí hí nghĩ bụng đù má, zô mánh gòi khà khà.
Hum sao vện lên, địt con mẹ xách theo một cụ ngoài 50, vửa gù, vửa lé.
Cậu đắng hết cả mặt dưng vẫn phải cười giả lả, con vện nói nhỏ, ông tưởng tôi ngu lắm hai sao mà dâng mỡ cho mèo.
Đó là ô sin 1, địt con mẹ!
Nhà anh tuyền nuôi osin từ thời 13, đến năm 17 là các ẻm vìa quê cưới chồng. Giờ thì lại chuyển gu, nuôi osin tầm 46, người Bắc Linh, nói dư hát hay, dáng người thanh mảnh cao ráo. Ngồi ăn cơm nói chiện chồng con lại còn tâm hự như lày: "phụ nữ ăn được mấy đâu bà nhỉ, nếu có một mình thì nấu đơn giản thôi, nhưng có chồng rồi thì "vì chàng thiếp phải bưng mâm', nên cháu cũng cố học vài món nấu nướng cho chồng".... Ối giồi ôi, giọng thì véo véo von von, nói chiện thì cứ hơi tí lại ca rao với tục ngữ. Mỗi lần ngồi cơm là anh cứ choáng toàn tập. hế hế.
Trả lờiXóaÔ sin thứ nhất, vửa già (U60), vừa gù, vửa lé, vửa móm hehe, vện cậu tuyển chăm thằng dái bé.
Trả lờiXóaSin sỉn, mê phin Hàn Cuốc, và thích đọc Tây Du ký đến độ dã man.
Cậu đi làm về, Sin đương ngồi xem phin, hông dám giành tivi với Sin, đành bồng thằng dái bé đi chơi, hoặc bố con ngồi cửa đợi vện zìa.
Sin nghiền đọc Tây Du ký, từng tập dày cộp, tủ sách của cậu lại tuyền dã sử Tàu Khựa mới cả các thể loại dư Tây Du, Sin mê lắm.
Khi Sin đang cần mẫn rà từng trang sách, thì cậu, gòi cả con vện, liệu liệu thần hồn cơm lước cho ra trò, đặng mời Sin ăn.
Dù rất khó chiệu, dưng vì hàng tuyển của vện, nên cậu hông dám phản đối.
Chỉ đến lúc, cậu phát hiện ra một điều, giai bé cậu sợ nhiền mặt Sin vì quá gớm ghiếc, các cháu đến chơi cũng sợ.
Cậu bảo vện, giải tán, khẩn.
Vện cự nự, khó khăn lắm mới tiềm được Sin chớ bố nó tưởng béo lắm á?
Cậu trừng mắt, tôi hông muốn con tôi, mỗi sáng mai dậy, đập vào mắt nó là một gương mặt và hình hài như thế, cô hiểu chửa?
Vện nín, và cậu chia tai mới Sin trong tiếng thở phù, khà khà.
Sin thứ hai, sạch sẽ, từ tốn, khà khà.
Trả lờiXóaSạch đến độ, Sin rửa mỗi ngón chân, cũng mất 30 phút.
Sin thích tắm đêm, mỗi lần tắm thường từ 12h đêm, và kết thúc tầm 3h sáng, vãi đái.
Bữa cơm tối bình thường, Sin lọ mọ từ 1h chiều.
Mỗi lần Sin cảm cúm sổ mũi, cơm là Sin hổng ăn, con vện lại phải tự tay lấu cháo, chại đi mua thuốc, và phải mời Sin đoàng hoàng, thì Sin mới chiệu. Cậu chưởi vện, chả thấy em sốt sắng thế với anh bao giờ?
Vện cười, bẩu phải chiều bả tí, dỗi bả về là rách việc.
Cậu lại nín hehe.
Chỉ đến khi, liên tục hàng xóm phàn nàn, là đêm nào nhà tắm cũng sáng đèn, lước lon cứ tồ tồ tồ tồ, khó chiệu lắm, con vện mới chững lại.
Sin ốm, sáng đó Sin ốm, cảm nhẹ, cậu đang vội đi làm cuống cuồng, bẩu Sin chiệu khó ra ngõ làm tô cháo, tiền đây Sin nhế, Sin dỗi hông nói gì.
Gòi Sin gọi điện cho vện, mắng vện, rầng khinh người lao động, vện lại chưởi cậu, rầng không biết hy sinh cho con cái, cậu ức quá gọi điện cho Sin, bẩu địt mẹ mài một vừa hai phải thôi, bố chiệu mài nhiều lắm gòi đới hehe.
Sin õng ẹo, cậu nói thế tôi zìa.
Cậu bẩu cút con mẹ mài đi khẩn trương, báu lắm í mà giữ.
Gòi cậu phi từ cơ quan về, thanh toán một cục, bo luôn tiền tàu xe, gòi bồng cu gửi tạm hàng xóm, gòi tiễn Sin một đi không giở lại.
Trước khi lên xe, Sin nấn ná, cậu, tôi về dưng tôi lo cho cháo.
Cậu bẩu thôi lạy mẹ, đủ gòi, mẹ đi lao động mà dư an dưỡng, mẹ tưởng con đớp được của thiên hạ chắc, con cũng mửa mặt ra mới có xèng đổ mõm chứ địt con mẹ!
Xong mối tềnh #2, chiều con vện về thì sự thể đã xong xuôi, thị cũng chỉ biết thở dài.
Cậu cười hí hí nghĩ bụng chết bà mài chưa, tuyền tuyển hiêu trí cho ông dư lày khà khà.
Thằng Dái bé thảm nhiẻ. Nhẽ sau này nó không dám cặp với con bồ già nầu hết. hế hế
Trả lờiXóaÔ-sin ( Oshin- Nhựt bổn) là một tên gọi lạm danh. Một sử sỉ nhục vào cái gọi là gương vượt qua số phận của (một số) người Nhật. Sau khi bộ fin triền hình trình chiếu xong, cảnh con sen thằng ở của xứ Lừa được gọi là Ô-sin. Địt mẹ! Cậu mà là người Nhật, cậu ị vào cách gọi nài của Lừa quốc. Kể cả người có học cũng theo bầy gọi bậy. Địt mẹ! Ngay như cô San Hô cũng lấy cái nick name trên mạng đặt cho cờ lốc. Blog Osin. Địt mẹ!
Trả lờiXóaThồi, dù sao cũng có lỗi với người Nhật không chỉ lấy cái tên nài , các đầu bò nhoé!
Bàn về con sen thằng ở. Có lẽ không ai viết hay hơn cô South Tall. Cổ viết câu chiện "Mò Champagne" giờ cậu vẫn có thể thuộc từng dấu phẩy, địt mẹ! Nhưng rợn hết người! Các đầu bò tự vả vào má để hiểu ý cậu nhé, cậu mệt, hết Tào văn Vươn rượt đến Xờ ti vơ Job kêu,cậu đéo có thời gian.
Đấy! Bàn về "Ô-sin" là vậy đã.( Xin lỗi nhưn dưn Zực bổn, cậu xài ké nhưng bỏ nháy đàng hoàng!)
Khi cuộc sống cư dân thị thành bận rộn. Việc chăm sóc -nói thẳng là chăm sóc-gia đình đéo có lấy mẩu thời gian...thế thì kêu con sen thằng ở là điều không thể tránh.
-Gạch đầu dòng thứ nhất. Loại quá bận, dạng như nhà cuôn Tủm, cuôn Dái...vưn vưn thì bàn làm đéo? Nói sau đi!
-Gạch thứ nhị. Loại lười, nhờ lộc chồng (or vợ) cuộc sống dư giả...
Ôi địt mẹ, mót quá chạy phát.
Mót liên tục thía hở? Nhẽ lại Đoàn Văn Vươn cụ nóa rồi há há
XóaCuôn Chù mồm thơm vứt cái link Mò Champagne cậu sem mới nầu địt con mẹ!
Trả lờiXóaCậu cũng đéo ưa tí nầu cách dùng từ Ô Sin, người trong nhà cậu chưa bao giờ cậu gọi là Ô Sin, tuyền Chị hoặc O hehe hoặc cô đoàng hoàng.
Khách đến nhà, tuyền giới thiệu, đây là Cô XYZ, người nhà, ra chơi gòi giúp cháo.
Dù, hông ngủ cùng giường, dưng luôn ăn cùng mâm, xem cùng ti vi, cậu tiên bố, chị đừng ngại, chị làm thuê cho tôi, tôi làm thuê cho người khác, hông có gì phải xí hổ ngượng ngùng cả, và chúng ta, si cho cùng là như nhao.
Bất đắc dĩ và đường cùng cậu mới cho Sin rụng, dưng có nhiều phen Sin cũng bỏ cậu mà đi hehe, tiếc đứt ruột.
Đó là trường hợp Sin #3, bé người Nam Định, sinh năm 81, hế hế xa chồng làm thêm ở Nụi,một con nhỏ, nguôn, xinh xắn, tháo vát.
Cậu tuyền bẩu, cháo cứ để đấy gòi lát chờ cô zìa làm cho vui, lại đây xem phin mới cậu hế hế.
Tình cảm cậu cháo cứ dư quân mới dân, cá mới thớt.
Thế gòi, đang vui bỗng tắt tiếng đàn hà hà.
Chẩu đã, lát cậu kể #3 lày cụ tỉ hơn, địt mẹ bọn văn công phát cho thơm mồm nầu .
Đới, đọc đi cuôn Dái!
XóaCái đức của những người mang nghiệp "con sen thằng ở" là vầy.
Địt còn mẹ! Bô lão nhà cậu, con sen thằng ở vô vàn nhiều, đéo biết bao nhiêu. Cậu đượcbô lão , pa, ma kể nhiều chiện về dạng người nài. Cậu nhớ có hai người "con sen thằng ở" sau nài rạng danh. Ví dụ, cô HTL hồi nhỏ được bô lão nuôi. Kháng Tây, thợ văn Hải Triều, (pa của cô Điềm Nguyễn Khoa )ngụ tại nhà bô lão cậu, bô lão cho cô HTL sang nấu ăn giặt giũ cho cô Triều , sao nài cô HTL đi với kách mệnh...trở thành anh hùng lao động. Có ông trở thành thiếu tướng CAM...vưn vưn.
Địt mẹ! Mót tiếp rồi..
Địt còn mẹ! Đéo hiểu cuôn Dái đọc triện ngán của cô Tri ( Nam Cao) zư lào mà đéo biết "Mò sâm banh" thì cậu thật, đéo muốn chưởi nữa!
Trả lờiXóaĐây, đọc đi!
http://truyenviet.com/truyen-dai/103-nam-cao/1723-mo-sam-banh.
Đệt, mả bố con Chù làm cậu lại buồi nguồi gòi.
Trả lờiXóaĐúng là cậu chưa đọc “Mò Sâm banh” của cô Cao hehe, dưng địt mẹ đọc xong thì người ngợm cứ gọi là…
Cuôn Ghẻ nhẽ 8x hay sâu mà không viết triện Mò sâm banh của cô Cao nhể?
XóaDưng, đám nhà văn thường có ít xuýt ra nhiều, đọc cho biết chứ sự thật thì độ 1% là cùng.
Địt mẹ, chưa đọc không có nghĩa là chưa đến tuổi đọc mả bố con mất dạy1
XóaĐịt mẹ, dư thía nghĩa là kém, là không văn minh. há há.
XóaCái đệt!
XóaCô Thái, nói về Ôsin là nói một thực trạng khác, đéo nhằm vầu Ôsin con sen thằng ở đéo nào cả. Thẩm văn cô Thái cực dễ! Cậu thật!
Chuyện con sen thằng ở của Thái, chẳng qua Thái "móc máy" tí tẹo, đéo có gì cao siêu ở đây. Nhắc lại, tầm cô Thái chỉ ngang với đế giày thôi! Giọng văn ngoại giao cô Thái thì đến ngu như cô Nhàn Vương Trí cũng thẩm được. Hố hố, địt còn mẹ!
Có lần, cô Đệ Cự Phan, nghe đâu là viện sĩ khỉ mẹ gì hình như còn là đông hương cấp huyện mới cả cô Thái thổi cô Thái lên mây xanh. Cậu từ chỗ nể cô Đệ quay sang xem cô Đệ cũng ngang với cỡ cô Nhàn, cô Chinh Văn hay như cả oắt con Nguyễn Tham Thiện Kế hay Cao Việt Dũng mà thôi!
À, nhắc đến con Dũng Việt Cao, nhẽ cô Thái quay sang đọc và dịch như con Dũng Nhị Linh có khi hai ho hơn đới nhẻ?
Đệt ! Mắt hoa mẹ, ngơi tẹo đã!
Cô Đệ Cự Phan đã sống một cuộc đời hoành tráng. Mỗi năm cô cổ thay một ẻm thư kí xinh tươi, trẻ trung, tuổi ít dần dần... hê hê. Hôm cô cổ viên tịch, tây nó đồn cô cổ đương lên cơn hứng với ẻm thư kí thì... oạch... hưng phấn quá đi luôn. hê hê.
XóaOsin nhà cậu, đời 1, 2, 3 tuyền là hàng 9x. Lúc mới đến làm nhìn i con mèo hen. Sau một năm da trắng, tóc đen bóng, lên 15 cân, cao thêm 13 phân. Éo mẹ, suốt ngày soi gương hỏi: bà ơi cháu xinh không, rồi lại mơ sau này cháu thích lấy chồng giống các chú nhà bà. Được cái chăm chỉ chịu khó nghe nhời, lại quí trẻ em. Bà già nhà anh với mấy bà già khác lại còn có trò khai sáng văn minh cho lũ osin. Tuổi 13-14 thì mua báo hoa học trò về cho đọc, đến tuổi 16-17 thì thôi rồi là tạp chí, v.v.v Nghĩ mà hãi. Chưa kể bà già còn suốt ngày giáo huấn con cái phải tự làm các việc gia đình, osin nó làm cả ngày rồi nó cũng cần nghỉ ngơi. Nghĩ cú điếu chịu được. Cứ như thể ban ngày thì mềnh đi chơi đi bơi đi ăn vậy.
Trả lờiXóaBọn osin 9x này, cứ đến 16-17 tuổi là chúng nó rực hết cả lên, suốt ngày nhắn tin điện thoại, thằng thợ xây nào đi qua ngõ cũng liếc mắt tống tình. Vãi hết cả đái! Bảo chúng mày phải đi học cái nghề rồi tự làm ăn thì chúng giả nhời là về quê lấy chồng là chồng nó nuôi!
Nuôi bọn osin trẻ này cũng có nhiều cái buồn cười. Chủ yếu là chiện tình của chúng. Có con xin về quê ăn cưới hàng họ gì đó. Khi lên nhà anh được tuần thì một hôm nó khóc lóc nói với ông già anh rằng: ông ơi có khi cháu có chửa... Ông già trợn mắt hỏi: làm sao chửa? Nó kể: đợt rồi cháu về ăn cưới có gặp anh X, bọn cháu có quan hệ... Ông già lại trợn mắt hỏi tiếp: quan hệ thế nầu mà có thai? há há. Nó giải thích: bọn cháu đứng, anh ý cho b(uồi) vào, nhưng không sâu đâu, thế mà lại có thai. Ông già anh choáng quá gọi ngay bà già lên nhà. Bà già hỏi sao cháu biết là cháu chửa thì nó bảo cháu bị chậm kinh 10 ngày rồi, chắc có chửa rồi, hu hu, cháu phải về quê lấy ngay anh X thôi. há há. Vậy là bà già anh điều ngay con dâu mua cho 10 cái quick-stick trong vòng 2 ngày nó thử hết 10 que rồi thở phào tiên bố rằng báo động giả rồi. Sau hỏi nó rằng tại sao mày kể với ông mà không kể với bà. Nó bẩu nó tưởng ông là đàn ông nên biết rõ hơn đàn bà. Cười té ghế! Vã hết cả mồi hôi quả đới. Giờ nghĩ vưỡn còn hơi sợ. há há.
Con Tủm số nguôn nhể? Tuyền được Sin 9X phục vụ cơ đấy, địt mẹ con hãm lìn nài khà khà!
Trả lờiXóaĐèo mẹ, tuyền tuyển từ năm 13 tuổi đới. Cóa một osin nhà anh còn là rân tộc Mường. Ngày đầu mới tới nóa ăn đúng y như người rừng. Ví dụ bẩu bổ quả dưa ra để ăn. Nó bổ xong ngồi choén hết nửa đĩa luôn. Hoặc dọn cơm ra, nóa bổ vầu ăn, gắp hết cả thịt cá. Mie, để cho nóa ăn đúng 2 tuần dư thía. Cho mài ăn cho chết đi. Sang đến tuần thứ 3 thì nóa mới nhận thức được vứn đề hai sao đó, nó ngồi chén một miếng dưa xong nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi: ông bà có ăn không để cháu gọt tiếp. há há.
Trả lờiXóaPhải cái đời osin 9x nhà anh con nào nhớn lên cũng cao 1m6, da trắng tóc dài, số đo 3 vòng 85-60-90, đều như vắt chanh. Chẹp chẹp!
Anh quen một ông, chuyên nuôi osin người dân tộc Cơ Tu. há há. Osin kiểu nài không biết tiếng Kinh. Ông đới chiên dạy tiếng Anh cho osin vì nhà hay tiếp khách ngoại quốc. Buồn cười, đến nhà chơi thấy osin nhà ông ổng thò mặt ra hỏi: who's that. Quan khách cứ gọi là vãi mật.
Hahaha, đúng là đọc Ô sin của Bọ Thái đéo thích bằng đọc Ô sin trong các còm của nhõn 2 lão khách với một lão chủ.
Trả lờiXóaNhân chuyện các lão đọc Mò Sâm banh của cụ Cao Trí thì cũng nên đọc sê ri "con sen thằng ở" (VD Chuyện con mèo; Lại chuyện con mèo; Thanh, dạ...) trong truyện ngắn cụ Hoan Công.
Để biết các Ôsin ngày nay cao quý và vĩ đại như thế nào.
Con Li là con bựa nầu vầu chơi phỏng, hế hế sin chầu sin chầu, địt con mẹ lâu lắm gòi mới có ma mới quý hóa đéo chiệu được.
Trả lờiXóaTừ ngài nảo ngài nào tới giờ chỉ rặt mấy đứa mồm thối Chù Tủm Nặc Nội quanh đi quẩn lại, nhiều lúc muốn sông phi phát vầu loa bỏn dưng cứ sợ bỏn dỗi mất mẹ viều hehe nên hỏng dám.
Con Lì vầu chơi gòi vả a lô bọn Chù Tủm Nặc Nội thường xuyên cho cậu nhế.
Địt mẹ mở cái lốc lồn nài nhiều lúc đéo biết vui hai bùn nữa, chả lẽ đốt bà nó đi cho rảnh nợ nhân tềnh thế thái?
Tiếp chiện Sin #3.
Trả lờiXóaSin dáng người mảnh khảnh, nho nhỏ gọn gọn vừa miếng hế hế, chồng ở quê, hình dư có trục trặc gì đới Sin bỏ mẹ lên thành phố kiếm việc, gưởi xèng về ông bà ngoại nuôi con.
Con Sin còn nhỏ, đâu tầm 3,4 tuổi, nên Sin chăm thằng Dái bé nhà cậu nguôn lắm.
Nhiều lúc nhiền Sin, gái một con, má thắm môi hồng, mông căng ngực nở, cậu cứ thầm ao ước, lếu Sin chăm nốt Dái lớn thì sao nhẻ?
………………………………..
Lúc lủng, nhà túng Sin quá, con vện hóa rồ, Sin già hàng xóm đương nhiệm giới thiệu giao liu gấp.
Vện cậu lặng lẽ đi phỏng vấn, cậu vểnh tai nghe ngóng thông tin vỉa hè, biết rầng tre trẻ, mà cứ tre trẻ là cậu yêu gòi, địt còn mẹ mấy mùa Sin già đi qua làm cậu phát ớn mẹ.
Vện về nhà nghe chừng mông lung, nhiền vện mông lung, cậu củng cố đận nài chắc chắn hàng ngon, mà hàng ngon thì phẩy kiến kiến mới được việc.
Cậu giả tảng đéo biết gì cả, bẩu kệ bu nó, bu nó quyết dư nầu thì quyết, tôi theo, dưng bu nó lừa lựa liêu í, nhà đang cần gấp đới.
Vện bẩu, tối bố chở mẹ đi đằng nài phát.
Tưởng đi đâu, hóa ra con mụ vện mò đến nhà bà chị dâu khứa khứa, cậu mới cả ông bác í nhị ngồi mẹ phòng khách bú chè thơm mới cả vi la, để cho 2 nhân dân nữ bàn chiện tiếp nhận Sin về công tác.
Nghe loáng thoáng, thấy Sin già hỏi, sinh năm nhiêu?
Tám mốt chị à, bé quá.
Thấy Sin già iêm lặng một lúc gòi bẩu, 81 thì cũng hông trẻ mái nữa đâu, chồng gòi à?
Vầng.
Thôi thì dùng tạm vại, dưng phải cẩn thận.
Ngoài nài cậu và ông bác cười hí hí địt mẹ bọn liền bà tuyền nghi oan bôi xấu lãnh đạo là tài.
Chẩu đã địt con mẹ, bận gòi, bọn mặt bò vàu tham luận tí cho ló lóng bỏng nầu!
Trả lờiXóaƠ ! Lịt cụ, hẽ hẽ, có cuôn Lee vầu chơi hở? Sin trào! Goeo cơm goeo cơm! Hỗ hố!
Trả lờiXóaNhẽ cuôn Lee là dân mọt sách mịe! Cậu khen! Khen thật phát đã, chưởi sau nhá!
Đới, chính Bách Tường Nguyễn đới! Vậy là cuôn Lee đọc của cô Bách cũng nhiều gòi. Hẽ hẽ, hân hạnh !
Chính xác mà noái, so cô Bách mới chị Thái là cực vô duyên. Cô Bách có chất của cô Bách. Tư duy mạch lạc hơn..Dù viết về Phật Giáo nhưng cái nhìn của Cô cổ biện chứng hơn. Dĩ nhiên cô Thái có cái lý do của cổ dể viết vầy. Lũ chúng ta là người đọc, đéo phải là dạng cô Đệ Cự Phan, cô Mai Thai Đặng hay xa hơn là cô Hải Triều...và gần như là cô Nhàn Trí Vương nên có quyền nói chắc chắn hơn đám "canh đền văn chương" kia.
Cái "hiện sinh" của cô Bách, thực sự cậu thích hơn hẳn.
Cái chữ "ngộ" trong tác phẩm cô Bách, vừa ở "tâm" vừa ở "trí", chứ không đơn giản và khách sáo, giáo điều như chị Thái, gần như chỉ xem "ngộ" ở Tâm. Vậy là chưa NGỘ, phỏng ạ?
Có thời gian ngồi mà ngẫm thì thấy , đọc cô Bách càng đọc càng thích đọc. Cuốn hút khi gấp cuốn sách lại. Chị Thái thì dạng "câu vều" , nói thật, đéo hơn lão Bom Cổ Nhuế câu vều. Hố hố.
Cuôn Lee mới vầu, góp ý vầy, cậu ưng! Đúng, có thể có nhiều người đọc chẳng hạn, nhưng chả ai muốn hạ phím vì ...hihi đéo hạp tạng người ta.
Sửa hay không là chiện của cuôn Dái Ghẻ, cậu thì thế đéo nầu cũng ô kê con gà đen hết. Hế hế.
Thành gất cuôn Lee nhé!
Chính xác, nếu đọc của cô South Tall thì cũng nên đọc của cô Hoan Công tẹo cho nó tuyền vẹn.
Trả lờiXóaSự thật, cái gọi là sự đọc bây giờ chán thật. Chán cho người viết lẫn người đọc.
À, cuôn Lee, Bách vốn xuất phát là dân Kỹ nghệ, xong chiển kinh tài nhưng có gắn mới ngoại zao đới. Bách thế hệ trước Thái nhiều. Giờ định cư ở Đức hay sao ấy.
Trả lờiXóaNói về Kiều Việt ở A lê ma nhê, hồi hổi, có cô Thọ Nguyễn Văn có in được mấy cuốn ( Cổ có cờ lốc và cả phây xờ búc nữa đới!) mới đọc thì xem như giải trí đơn thuần cho vui. Đọc một lúc thấy mình dại ...vì nhỡ mua văn của Thọ. Há há...
Hay cuôn Lee lập cái cờ lốc văn chương, nghệ thực cho các đầu bò vào múa may cái đê. Cậu ưng và cổ vũ đới.
Cuôn này bạ cái gì cũng đọc nhiể. Đọc tả bí lù thía thấy mình dại là chiện thường thôi cuôn.
XóaCó dạo bà già nhà anh tuyển được một osin 16 tuổi, dáng thướt tha ngọc ngà, nấu ăn ngon hơn gái Nụi hiện giờ, lại còn biết chơi bi a lo. Siêu chửa?! Tuyển về được tuần ngồi tỉ tê hỏi chiện nóa mới vỡ lẽ nó từng ở cho một nhà đại ra Nụi gốc. Bà già chủ nhà dạy nóa tất tần tật đủ thứ, nào thẩm thơ văn nhạc họa, chơi bialo dư nghệ xĩ, nào nấu món này món nọ phải thanh cảnh như dân Nụi cổ xưa, nào ăn mặc màu gì cái gì cho hợp tình hợp cảnh. Cuôn naỳ cũng xinh, da trắng muốt, tóc đen bóng dài tới quả mông, cao 1m62. Nó kể ở nhà kia rứt xướng, nhàn hạ, lại văng minh. Hỏi tại sâu mày lại chuyển đi. Nó thở dài bảo: cháu bị lừa, bà đồng hương cũng đi làm osin như cháu bảo với mẹ cháu là làm ở đây ít tiền, không tốt, đi làm chỗ khác lương cao hơn... Nhưng cháu có cần lương cao đâu, bao nhiêu lương mẹ cháu thu hết để đi chùa. Cháu cũng chẳng thích làm.... há há. Nó làm được 1 năm thì mẹ nó xuống bắt về lấy một thằng già gần bằng tuổi mẹ nó để trừ nợ....
Trả lờiXóaĐịt cuồn mẹ cuôn Chù đúng là chiệu khó đọc thật, cái buồi gì cũng đọc.
Trả lờiXóaMà đọc nhiều nhẽ chỉ ở tuổi tin tin rồi phải rút ra cái gì thích hạp với mình rồi tìm để đọc chứ đéo đâu bạ cái buồi gì cũng đọc thía. Bà đọc cờ lốc cuôn Dái là để luyện thanh từ "địt mẹ" cho nuột, địt cuôn mẹ các cuôn, hí hí.
Giở lên trên thấy cuôn Chù có nhắc tới văn của mợ Vàng Anh Phan Thị, quả nài hạp với bà đới, bà khen. Mợ Vàng có quả tư duy sắc sảo và chính xác, lối diễn đạt thông minh nhẻ con Chù nhẻ.
À tiện đây, cuôn Chù bạ cái buồi gì cũng đọc, cho bà hỏi cái, mục Nhật ký remote của Thể thao Văn hóa giai đoạn từ 2000 đến 2006 có phải do mợ Vàng biên không vại? Nhìn cách tư duy và hành văn thì không chạy vào đâu được. Mục mủng chỉ là bài viết nhẹ nhàng không quá 500 từ, nhặt sạn từ các sự vật hiện tượng được đưa tin trên báo, đài, ti vi nhưng đọc thì rất sướng.
Mợ Anh có tài viết tạp nham văn phết! Cậu khen!
XóaNhưng rồi nói thật, các liền bà đừng tự ái, chứ cái đám đái ngồi thì bút chả lên bao nhiêu đâu!
Câu chiện tỉnh táo viên, canh đền nhặt sạn thì cũng có cái vui của nó. Thường thì vui, vì độc giả xứ Lừa thường thích xem thiên hạ "gãi lưng nhau". Thế mới tài!
Vụ nài, con Bom Cổ Nhếu lói hai ho phết! Hế hế.
Một vụ nhặt sạn thế kỉ, từ sảy nảy ung trong lịch sử văn chương Lừa là quả "Nhơn văn Zái phẩm". Bắt đầu từ nhặt sạn đới cuôn Nặc ạ! Hẽ hẽ, thế mới tài!
Đệt, đến bài nài thì cậu gất vui hế hế.
Trả lờiXóaVì sâu vui? Lãnh tụ vui hẳn có lý do vĩ đại?
Lốc ghẻ nài chỉ có mấy mống, dưng nhiền chung tuyền bọn ham đọc, mà tánh cậu, cứ đứa nầu ham đọc là cậu yêu hế hế.
Tin tin nhất nhẽ là con Tủm mặt bướm? Nhắc đến chiện đéo gì cũng ngẩn tò te hehe, chiện ô sin tuyền nhắc gái 9X, địt mả bố con nài thế mà lâu lắm gòi cứ nhải dựng lên dư bọn dậy thì.
Cậu yêu yêu, chúng bai cứ trao đổi hàn lâm vầu, ngôn ngữ cặc nầu cũng được, thà chỉ đôi ba mống dư nài dưng có chất nghệ, còn hơn dư hợp tác xã dưng rặt a dua dư bao nhiêu chốn khác.
Con Li.
Trả lờiXóaCậu sẽ đéo thai đủi gì cả, dưng cậu cũng chẳng áp đặt bất cứ gì cả, đứa nầu vầu chơi thích xì tai nầu cứ việc hehe.
Còn bọn cậu ở đây, mõm nổ bậy bạ nó quen mẹ gòi, giờ mà chỉn chu đoàng hoàng dư luận cương là xí hổ lắm, hông chiệu, hông chiệu được.
Còn chiện đôn còm lên entry là cậu ủng hộ, thậm chí các con giời có bài nầu hay cứ gửi cho cậu hoặc gợi ý cho cậu, cậu vác lên gòi ta chém gió cho vui.
Ưu tiên các chủ đề văn hóa văn nghệ, hạn chế bàn chiện chánh trị đao to búa lớn hông phải lối, cậu cực ghét đám lừa đói vêu mõm ga dưng cứ ông ổng tuyền chiện đâu đâu, địt con mẹ.
Tôi tặng lốc lày cho các bạn hế hế, địt mả bố các bạn phát cho ló lóng bỏng nầu!
"Tôi tặng chiến thắng này cho những người hâm mộ"!
XóaCâu nói thường thấy của huấn luyện viên khi đội nhà đoạt chức vô địch.
Đèo mẹ, tặng cái con khỉ khô.
Mày làm huấn luyện viên thì mày ăn lương, lương mày quá to, khỏi nói.
Công lao của cầu thủ, cầu thủ cũng ăn lương, lương cũng to, khỏi nói.
Chúng ông, phan hâm mộ, đéo ăn lương, lại còn phải mua vé nuôi chúng mày.
Thế thì thằng nào tặng thằng nào?
Thằng cu Diện với bọn HLV, thằng nào học thằng nào?
Đận rày xuất hiện hai con văn công, Bép mới Li, hí hí.
Trả lờiXóaSiêng nổ vầu nhế, cậu yêu.
Với lối ngôn ngữ lày thì đéo biết đến bao giờ mới có tí gái cho các con giời ưỡn ẹo đây, hehe.
Ôi, cuôn Nặc iu của cậu! Chết dẫm chết đạp ở đâu mới trồi lên sáng lạng thía hử? Đi coi chọi ông Trao Đồ Sơn về hử? Lịt cuôn pà mụ Nặc iu cái cho nó nuột cổ nào, hã hã.
Trả lờiXóaChiện cậu đọc, ối zời có đéo zìe đơu? Rảnh thì đọc, mê thì đọc và ..hâm lên cũng đọc. Kể ra, đọc vầy cũng đéo có lợi con cặc gì, Hế hế.
Cậu cũng chả để ý, chắc quả đó của mợ Anh Vàng Phan đới. Mợ Anh cũng có nét hao hao như là đệ của phu chữ Đạt Lê ấy. Con bé Thư Huyền Phan ( địt mẹ, lại Phan!) cũng có những nét và gu của mợ Anh. Chúng chủng con nhà nòi về sự múa bút ấy mà. Chấp đéo, khen phải!
Sinh thời cô Viên Chế đặt hết hy vọng vào nghiệp bút của mợ Anh. Thế nhưng, một số đặc điểm của "xu thời nịnh thế" mà cô Chế bị nhiễm từ "2/9/45" lại có biểu hiện di chiền sang cho mợ Anh đéo theo đường máu. Thế mới tài! Giá cô Chế còn trẻ chút và đừng mặc cảm thì có lẽ mợ Anh vẹn tuyền hơn. Thật, cậu đánh giá cao sự "nhiễm" này. Còn các nguyên nhân khác, ra đéo!
Các thợ văn dưới trướng cô Hĩu đệ Cụ ( đéo bạn cậu, thế mới tài!) có cô Lư, Cô Viên.. có vẻ có chút gì đáng trân trọng. Thế nhưng lại thất triền mẹ. Đao thủ thật!
Hồi trước, cậu hy vọng vào mợ Anh, vào Ninh râu etc...thế rồi thất vọng. Thiên hạ bảo, trăm sự do cô Thọ cô Duẩn, nhưng cậu đéo ke hoặc đéo tin vụ nài. Bản lãnh cầm bút của mấy cổ, đéo có hoặc yếu ớt. Có tài nhưng rơi vào xun xoe như cô Tuân Nguyễn hay một vài cô khác thì nói làm đéo? Thế nên, cái gọi là "hậu cô Hĩu" thì nghiệp văn nghệ xứ Lừa cũng chưa thoát bùn cho đến ngài nai.
Cũng phải, đéo nên trách nhiều thế hệ đó. Chỉ xem xét cho biết để hiểu thêm chút thôi. Nếu trách, thì mắng thẳng vào đầu đám thợ đó là đéo để lại cho con cháo chút gì gọi là quynh nguyệt. Thế mới tài!
Quay lại chiện cô Thái.
Những tưởng cổ thoát Lừa sớm, thế nhưng tư di bừn lông đéo giũ sạch. Lại thêm cái bệnh học đòi...
( Cậu mót, địt mẹ! Từ Vươn đuổi sang Steve Jobs rượt, địt còn mẹ, khổ điếu chiệu!)
Cuôn Chù mặt lồn mần ơn enter thêm một nhát nữa dưới mỗi đoạn nhế, rối dư thuốc lào hoa hậu địt mẹ!
XóaLịt pẹ! Cậu cứ thế cậu gõ, địt mẹ, ảnh hưởng điếu gì?
XóaQuan trọng điếu gì đến nội dung đơu mà cuôn Dái lăn tăn nhẻ? Mà rối như lông lìn huê hậu thì cũng hai chứ? Đèo mẹ! Há há.
Địt mẹ!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaTường Bách viết cuốn gần đây nhất là "Đường xa nắng mới" thể ký, kể về cuộc hành hương đất Phật của y và vợ và ....
Trả lờiXóaMình đọc cuốn đầu tiên của Bách là "Đạo của vật lý" dịch từ một ông Mỹ Vật lý, cuốn này làm mình thay đổi mẹ, từ đó đọc văn không vào nữa (không phải văn người bây giờ không hay, mà là cái đầu mình nó ngu đi).
Mới đây có người cho cuốn "Dòng sông mía" bảo hay lắm, đọc đi, ấy thế mà chỉ lật được mấy trang, quên mẹ cả tên tác giả.
Nhẽ mình luyện tai trâu được rồi.
Các còm ở đây (Bủm, Túm ...)đầy chất văn đấy, ĐM thằng nào phét.
Nên nhớ Lee mãi đến năm học lớp 8 mới biết nói ĐM đấy, đạo đức rất sáng ngời gương Ông Cụ.
Còn chuyện chỉnh đốn, có thêm một thằng đạo đức ngời sáng nữa thì hay, sẽ xôm tụ.
Bây giờ cứ nói thật vậy đã, lúc khác sẽ nói phét.
Cậu đọc của Bách cũng tình con mẹ nó cờ. Năm nẳm, mama cậu dứt khoát không làm cho bọn phát xít Nhật nữa. Bữa cơm chia tay, mụ phu nhưn viên sứ Nhật ở Nụi ngồi cạnh mama cậu. Mụ mủ là bác sĩ nhưng cái lìn gì cũng thạo. Mụ bẩu, mụ vừa được bạn tặng cuốn "Mùi hương trầm"...
XóaMama nghe nhõn cái tên thế là sau đó mama cố công tìm thì kiếm được cuốn cuổn. Cậu cũng nghía qua và thấy thích. Vậy là cậu bắt đầu để ý đến cô Bách. Há há.
Nhắc cô Bách mà không nhắc đến cô Thuận Trịnh Xuân thì thiến sót, í quơn thiếu xót.
Các đầu bò guk để tìm cô Thuận trước đi nhoé. Rảnh, cậu giảng sau.
Mùi hương trầm, du ký của Tường Bách (dịch)
XóaTrịnh Xuân Thuận (Thiên văn)viết thì khỏi chê:
- Đối thoại với Matthieu Ricard, lão Tây này lại là một nhà sư (Sinh học)
- Giai điệu bí ẩn
- Hỗn độn và hài hòa
(Đọc ông Thuận này có thể góp mồm với bác Đông La phê cụ Cao Huy + vv... được)
Thắc mắc: Ổng có đi (thân cận) với tổng Bill Clinton sang ta, quốc tịch Pháp mà sao lại được Tổng thống Mỹ rủ đi cùng?
Bổ sung thêm ông Quang Riệu nữa cho đủ ba ông Khoa học + Phật giáo
Vấn đề cậu muốn nói, muốn nhắc các đầu bò là tìm cái liên hệ giữa hai cô í. Cô Thuận mí cả cô Bách. Cũng ra lò vật lý nhưng chơi luôn sang cả Phựt Giáo. Thế mới tài!
XóaCô Thuận mới về hồi tháng 4, 5 gì đó, Cậu đéo cơ hội gặp vì bận quá. Hẹn hò nhau qua mail mãi rồi cũng nhỡ mẹ. Tiếc tiếc là..
XóaHồi cô Thuận đi cũng tổng Tơn sang ta, là tư cách giáo sư mời giảng mí cả hợp tác quấc tế của NASA đới.
( Nhân nói chiện về Đông La..à mà thôi, cậu chán. Khi nào hứng, cậu giảng chiện tranh cãi với Đông La cho các đầu bò nghe. Chiện nài, có sự góp mặt của mợ Vàng Ảnh Vàng Anh nữa đới, hố hố)
Cái đệt! Hóng cái nào?
Trả lờiXóahttp://blog.yahoo.com/_JMCFTDFGFUQKVYBNPFJFEJZ4WY/articles/846842/index.
Mịe! Mới thấy iêm Biêo Cốc Khai bồ cuôn Dái thật là...
Con Li bốt cồng nhớ bốt xuống dưới, đừng reply nhỡ anh em không biết mà chưởi lại đâu hehe.
Trả lờiXóaỞ đây con Chù bị chưởi nhiều về tội nài gòi dưng chưa chừa, đủ móa!
Chửi con củ cặc cậu đơi nài! Đủ moá!
XóaLàm vầy, chỉ cốt nom cho sum suê thôi à? Địt còn mẹ! Vầy người ta sinh ra cái chức năng trả nhời trực tiếp đéo cần "quớt" để làm đéo gì? Nó hai ho hơn zà hú cái chỗ chổ. Cứ thế mà khai thác, chống lại văn minh nhơn loại làm lồn gì? Hố hố.
Mà càng văn minh thì đưa nhơn loại đến chỗ diệt vong càng nhanh, hã hã.
Nói đến văng thơ thẩn Lừa thì anh thích rất cô Hanh Tế. Nhớ dạo xưa thi lên cấp 3, anh vốn dốt văn nổi tiếng trường cấp 2, da đình, nhà chường, và bẹn bà rứt lo cho anh quả thi môn Văng. Bởi vì anh luôn luôn dek được học sinh giỏi vì cái môn Văng chết tiệt, lúc điếu nầu cũng 5. Mà đới là thày bà cũng nương nhẹ lắm dồi. hé hé. Nầu ngờ năm đới đề thi vầu cấp 3 lại có đề phân tích bài nhớ con sông quê hương của cô Hanh. Úi giời anh phóng bút bừa bãi phân tách ca ngợi phê phán tùm lum. Hay vật vã. Anh còn cao hấng làm mấy câu thơ con cóc họa lại cô Hanh. Ối dzồi, thía là anh được mie nó 9 điểm. Lại còn được đem đi triển lãm bài Văng. Nhưng tinh hoa anh phát tiết có mỗi đận đới, sâu đó không còn có dịp nầu để phát tinh lên giấy như vầy nữa. hế hế.
Trả lờiXóaLịt cụ cuôn Tủm nồn trao kể chiện vui vãi!
XóaChầu mầng nhiệt liệt con Li tham gia quán nhế, chuyển mẹ khẩu về đây đi. Địp còn mẹ, siêng cồng vầu nhế con mặt nồn, iu chế chứ.
Trả lờiXóaĐịp mẹ cuôn Chù múa hai phết, tui khen thật lòng đới.
Cô Thuận vs cô Bách nhải từ Vật lí sang mần luôn Phật giáo là cũng có lí của nó đới cuôn Chù ạ.
Vật lí hiện đại có cách nhìn khá giống với các quan điểm của nhà Phật, cũng Niết bàn, cũng Luân hồi... địp mẹ, như người nhớn, thành thử các nhà Vật lí cả Tây cả Ta giờ quai ra nghiên cứu mẹ Phật giáo theo kiểu đi tắt đón đầu.
Đèo mẹ! Cậu hóng hớt chứ vụ nghiên kíu nài cậu tịt mẹ! Trình cậu về cái nài, đéo qua cuốn "Phật Lục" của cô Lệ Thần Kim Trần Trọng. vưỡn hót như thật, thế mới tài.
XóaCậu thuộc vào dạng phàm, tạp đọc. Vớ cái gì hoặc nhìn thấy, nghe hóng được là cậu tìm ngai và luôn để đọc. Có suy ngẫm nhưng, miếng đậu phụ trắng hếu, đéo nhập bao nhiêu. Mí lại, cơm áo nó vật thì có đọc con củ cặc!
Giờ tạm cơm no, áo ấm thì lười chảy thây. Tuần nghiền cuốn là may lắm. Hê hê, địp mẹ! Giá có xèng cỡ Kiên nùn bạc tóc nhẻ? Cậu suốt ngài đọc sách đéo làm cặc gì hết! Hê hê..
Mà cậu Dái ngía hộ cái cồng của bà có vào spam box không cái nhá, tiên sư bố cậu!
Trả lờiXóaMà địt mẹ, nói về văn học Lừa, đéo hiểu các cô các cậu đánh giá thế nào chứ tui thấy như cái đầu buồi.
Trả lờiXóaVăn học là tấm gương phản chiếu cá tánh của một dân tộc, mà Lừa thì có cá tánh buồi gì, thân Lừa chỉ ưa cử tạ, địp mẹ.
Kể cả Lừa nội địa lẫn Lừa xuất khẩu tịnh đéo có nủi tác phẩm nào cho ra hồn. Địp mẹ các cô các cậu thử nghĩ dịch 1 truyện ngắn nào của Lừa ra tiếng Tây xem, địp mẹ có thằng nào nó thèm đọc vì câu chuyện mà Lừa kể nó quá tủn mủn, tầm thường, nói chung là đéo có giá trị buồi gì.
Ôi Nặc iu của cậu, địp còn mẹ! Biến đâu mất dạng thía hử? Làm cậu đêm quên ăn ngày quên ngủ, địp mẹ!
Trả lờiXóaVăn học Lừa hả?
Hồi viết bằng chữ Mao zetung, Hu jintao thì cậu đéo ke, thì cũng được vài nhân gọi là "zăng xĩ". Đám cô Trãi, cô Quát hay như Tự Đức hoàng đế thì gọi là gì? Văn chương đầy tớ không hơn đéo kém! Cậu thật!
Hồi viết bằng mẫu tự Latin hả? Chưa dậy thì đã đòi hiếp dâm, còn đéo là chưởng thành? Chấm hết!
Sau 1954? Ối zời! Tsb cô Hĩu, tsb cô 3Duẩn, cô 6Thọ nài nọ, bóp chết văn chương nghệ thực kể cả nền văn hoá bừn lông!
Ông Cụ &Co có công đập vụn tất tần tật. Hố hố, cười chải nước mắt!
Đèo mẹ! Các đầu bò biến đâu hết zồi? Cậu buồn, chẩu đê!
Nai xờ uých kền for ê vơ zi hét bun! Hố hố.
Chiện văn chương xứ Lừa sau 1954,cậu nói đến " xaxialixờchitrexkaya kammunhizma licheratura " thôi nhé. Vĩ tiến 17 chở vầu cậu đéo biết! Thế mới tài!
XóaCậu kể chiện con sen thằng ở ngay tại nhà bô lão cậu nhé.
Trả lờiXóa- Cô HTL ở mí cả bô lão nhà cậu từ ngày bé như hạt vừng. Hai chị em luôn, cùng là HTL. Bô lão cậu xem 2 chị em như con đẻ,ít nhất là trong việc chăm sóc bỏn qua cái ăn cái mặc và cả cái học cái hành. Ông Cụ đảo chánh thành công, rồi người Phớp quai lại oánh Nụi, chốt Điện Biên...Ông Cụ lập đệ tức khu. Tướng Sơn về làm tư lịnh. Chỗ nhà bô lão cậu là "đầu não khu tư". Ông Cụ ra lịnh cho cô Hào Nguyễn Thúc ( bô lão đàng ngoại nhà cậu) lập lớp Toán học đại cương. Cô Tứ Nguyễn Đình làm lớp trưởng. Lớp đó tuyền cao thủ như cô Tứ, cô Phương...cô Sum...sau nài thành những chiên da, giáo xư đầu ngành khoa học Lừa.
Bên cạnh lớp đó, có ban văn hoá văn nghệ khỉ mẹ gì khu tư ấy. Cô Triều Hải này, thợ nhạc Bằng Trọng, Lê Yên...vưn vưn rất chi đông anh tài tháo vát. Cô Triều ở ngay tại nhà ông em của bô lão. Bô lão nhà cậu cho cô chị HTL sang nấu ăn , giặt giũ cô Triều Hải. ...
Xong!
Cải cách zuộng đớt. Bô lão nhà cậu bỗng dưng đéo còn củ cặc gì nữa! Lại àon phải gánh thêm chữ "cường hào.."
Địp còn mẹ! Cô HTL bắt đầu thoát ly đi học chiên nghiệp ở Nụi. Địp mẹ! Bô lão nhà cậu đéo dạy dỗ thì có mà được đi học củ cặc.
Há há, ngơi chút, kể sau!
Lịt cụ các đầu boà! Mịe!
Trả lờiXóaUých kền buồn xo nhẻ?
Các cuôn Dái chủ quán, Nặc iu già nhăn bẹn, Ly chẻ chung, Tủm zắm chiền, Nội "đao" đâu hết zồi?
Đèo mẹ! Cậu định kể chiện cuối tuần cho các đầu bò nghe mà chúng bai nượn hết zồi à?
Cậu đi oánh phỏm đơi!
Đèo mẹ! Thế này mà gọi là nhà báo à? Có mà báo cô thì có! Địt còn mẹ!
Trả lờiXóaCác đầu bò xem nó đặt cái tít nài.
http://www.tienphong.vn/xa-hoi/593411/Ngoi-cho-dong-dat-nhu-ngong-tinh-nhan-tpp.html.
Đới! Tổ sư cái ông báo chí sanh nhằm ngày 21/6! Địt còn mẹ!
Đọc quả chú thích cho cái ảnh mới gọi là vãi mật, nhie Chù nhẻ? hé hé
XóaNói chung, địt mẹ, đoé phát biểu gì thêm được nữa. Chết cười mất!
Trả lờiXóaMời các đầu bò nghía qua cái.
Há há.
http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:http://phamvietdao2.blogspot.com/2012/09/nhung-thong-tin-ang-chu-y-tren-mang-ve_6797.html.
Đào lộn hột thì chấp đéo, địt mẹ nhiền link đã chán dưng vưỡn vào xem dư nầu hehe.
XóaComments của con Chù bên nhà con Bình hay đấy, cậu khen, không uổng công cậu giáo dục đá đít bợp tai bao nhiêu nay khà khà.
Quần túm giỏi nhỉ, thi được 9 điểm, trong khi đó mình thi tốt nghiệp môn văn cấp 3 được 4 điểm. Thầy dạy văn gõ cho một thước vào đầu mắng yêu: "Đồ phản chủ"!
Trả lờiXóaVề việc đọc thời trước (không xa lắm), mình đọc rất tạp, miễn là có cái để đọc.
Đi ị cũng tranh thủ đọc (báo cũ), không đọc nó nhạt lắm, không ị được... (hehehe, nói phét)
Trước khi ngủ phải đọc, kể cả sau khi nhậu, gọi là dỗ giấc ngủ (nói thật).
Bớt tạp sau khi ăn phải Đạo của Vật lý (hay Một Khám Phá Về Sự Tương Đồng Giữa Vật Lý Hiện Đại và Đạo Học Phương Đông, nguyên tác The Tao Of Physics của Fritjof Capra) - NTBách dịch, cuốn này là một trong những minh chứng cho ý kiến của Bà Nặc: "Vật lí hiện đại có cách nhìn khá giống với các quan điểm của nhà Phật".
Tác giả là một nhà Vật lý, lưu ý tên cuốn sách "Đạo của Vật lý" (chứ không phải là "Vật lý của Đạo").Quan điểm này ngược với lão Huệ Chi, định soi sáng Đạo học phương Đông bằng Thuyết tương đối (x. Đông La cãi nhau với Huệ Chi). Mình đọc bài của HC, thấy HC quả đếch hiểu gì cả về đạo học lẫn thuyết tương đối mà chỉ mượn chuyện để chửi chế độ... Chửi thì mình kệ, nhưng mượn chuyện ... thì mình ghét.
Về cái comment của Chủ Bủm bên lão HB, mình đồng ý với cu Thienly, đánh giá là "xuất sáo", xuất sáo là gì, xem giải thích bên ấy.
Đèo mẹ! Nghe cô Bách, cô Thuận giải thích rõ ràng chữ "văn minh" mà sướng, Lì nhẻ?
XóaỐi giời, chả hiểu sao HC lại là giáo sư được mới tài. Thực ra, Đông La cũng chả có mấy chữ đâu. Nhưng tại vì HC tuyền cạnh khoé nên Đông La bực. Cách cãi nhau của Đông La cũng đéo khoa học. Các luận cứ mập mờ, chả thuyết phục mẹ.
Vũ trụ nó có trình tự của nó, xem như mặc định Lì ạ. Cuôn Nặc iu của cậu nói đúng nhưng hơi muộn, hẽ hẽ. Bởi như vầy nè: Cái mà nhà Phật phán đoán và đưa ra nhận định về thế giới, thì gần như là sự sắp xếp cụ tỉ rồi. Đến lượt Vật Lý xem lại nó dưới những dẫn chứng để chứng tỏ lại mà thôi.
Nôm na như nài: Thằng Xờ ti vơ Chop được đấng tối cao sắp xếp cho việc là cứ trình tự sản xuất từ ai phôn 3g, đến 4s...đến ai phôn 5...theo nhao lần lượt mà ra..Cũng như thằng Tadashi Kume,đệ của Honda&co ấy. Nó chỉ việc mỗi năm đưa ra một cái xe từ super cub 78, 79....89, 92 cho đến con Zim là phải tạch. Bản thân, con Zim được mô phỏng từ những năm 6,7x cơ đới. Hẽ hẽ, tin cậu đi!
Cậu đổ cái gì vầu alo đã, đói bỏ con mẹ! Bú li cafe phát nữa.
Con Chù hình như hơi nhầm 1 tẹo, con Zim chiến bây giờ đúng là phát triển lên từ các con su pe cúp nhưng con Zim của những năm 6,7x lại là con khác đấy, có con sép khác hẳn luôn
Trả lờiXóaNặc iu bật cậu cái đéo giè? Ý cậu là nó có sẵn các mô thức, cư theo tiến trình mà thảy thôi. Hễ hễ.
XóaĐúng, Zim 6,7x là con khác. Hệ hệ, cậu đéo sin nỗi đới!
Iu nặc phết! Hã hã, địp còn mẹ!
Đồng ý với Bủm trong một số trường hợp, cụ thể là bài của Đông La đấu nhau với Huệ Chi:
Trả lờiXóa"Cách cãi nhau của Đông La cũng đéo khoa học. Các luận cứ mập mờ, chả thuyết phục mẹ".
Nhưng vài bài của Đông La (không liên quan đến tôn giáo hoặc khoa học)thì mình lại rất thích.
Mình cho rằng ảnh thông minh, hiểu biết rộng, dũng cảm nhưng nóng tính và hơi đơn độc. Chính cái chỗ đơn độc này lại làm mình thấy thích và dễ dàng bỏ qua những cái khác.
Lan man một tý về cụ Uy viễn tướng công Nguyễn Công Trứ, Cụ cũng rất đơn độc: "Người chẳng biết đến ta thì chớ, chẳng biết ta, ta cũng là ta", thơ cụ đấy, cụ có khi là Bựa tổ sư cũng nên.(Lưu ý cách chơi chữ Trứ với Chớ)
Tranh luận về Tôn giáo, Triết học (và Khoa học)là khó lắm, tức là phải chuyên nghiệp, phải có chuyên môn sâu.
Trong các món trên, các ông Đông La, Huệ Chi hay bà con xóm nhà mình cũng chỉ gọi là có hiểu rộng (hơn đại chúng) một tý thôi chứ không sâu .
Vì thế cũng không thể đòi hỏi ông Huệ Chi phải hiểu thuyết Tương đối, nhưng có thể đòi hỏi ông ấy trung thực, tức là không được mượn chuyện này để nói chuyện khác.
Về ông Huệ Chi, chưa rõ chuyên ngành của ngài, chỉ biết ông ấy là con cụ Nguyễn Đổng Chi, tác giả của Kho tàng chuyện cổ tích Việt Nam mà hồi bé đọc chết mê.
Bên Tumathien.wordpress có lưu trữ một số tư liệu về Huệ Chi, thách tranh luận ... hay phết.
Chính xác! Mụ Lì nói hay, cậu ưng!
XóaTrong vụ nài, cũng phải khen Đông La chứ không thể chê, phê huyền tuyền được. Đông La lấy cái mình có làm sở trường, tuy nhiên yếu thì do "thể trạng" hoặc "cơ địa" phỏng ạ? Chứ không như HC hay một vài chứ đớp gió khác, tuyền lấy sở đoản làm sở trường, chán bỏ mịe!
Cách đặt Nguyễn X Chi của nhà cổ chắc bắt chước lối nhà Vương X Chi bên Khựa đới? Hay như nhà Nguyễn X Niên Hoa Thanh Quế nhẻ? Hẽ hẽ.
Không biết bắt chước ai, nhưng Cụ Nguyễn Đổng Chi là chú của Giáo sư (Nguyễn Phúc) Từ Chi, như vậy là chỉ đổi chữ lót.
Trả lờiXóa